Giờ tôi là sinh viên năm cuối, trải qua nhiều cảm giác buồn bã, hụt hẫng, cô đơn, thất vọng, không tự tin ở bản thân. Tôi suy nghĩ về mình và những người xung quanh, nhớ cảm giác khi quen những người bạn mới, họ chỉ dừng ở mức quan hệ xã giao, lại còn hay tỏ vẻ hơn người nên tôi không tìm thấy sự đồng cảm, chia sẻ. Về tình yêu, sau một năm người ta theo đuổi, tôi có đồng ý nhưng chỉ được mấy tháng lại chia tay bởi anh chẳng quan tâm và tôi không muốn chờ sự quan tâm, bố thí hay thương hại của người khác.
Anh còn đòi giữ tay tôi để làm chuyện ấy, tuy chưa quá giới hạn nhưng tôi sợ hãi con người đó, quyết định chia tay. Sau bao đêm trằn trọc, để nước mắt rơi, tôi không còn buồn nhưng trước khi đi ngủ vẫn nhớ về người ta nhiều lắm. Giờ đã là quá khứ hết rồi, tôi không muốn nhắc lại nhiều, mỗi khi buồn tôi lại nhớ đến ánh mắt và nụ cười của chàng trai không có hai tay và 2 chân bị tật nguyền, đó là Nick Vujicic, hay là ánh mắt đầy sự nhân ái của một vị bồ tát, Phật tổ, chúa Giêsu đang mỉm cười: “Không được sống như thế”, rồi nhớ đến câu nói “Chỉ khi nghĩ sai ta mới có cảm giác đau khổ”, tôi thấy mình nghị lực hơn.
Tôi lo lắng về sức khỏe và con người mình, bởi chỉ tìm thấy sự thanh thản, thoải mái khi được ở nơi yên tĩnh và một mình. Cứ ở nơi có nhiều tiếng nói là đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi đi bộ chỉ được đoạn ngắn mà cứ thở như người sắp hết hơi. Năm trước, tôi đi hiến máu tình nguyện để xem mình có nhóm máu gì, sức khỏe tới đâu, hiến dở chừng người ta phải rút kim trích máu ra vì mặt tôi tái nhợt, sắp ngất. Tôi hay bị chóng mặt, làm không tốt những việc liên quan đến đầu óc.