Em ích kỷ thế sao? Từ trước đến giờ em không biết nhẫn nhịn những thứ gia đình anh gây tổn thương cho em sao? Em là đứa không biết suy nghĩ, không biết đúng sai hay sao? Chỉ cần anh nói một câu, không cần anh phải làm mà em sẽ làm nó thay anh, vì hơn ai hết em muốn một tình yêu bình yên với anh và càng mong muốn gia đình anh hòa thuận, có như thế em mới có thể tiếp tục để yêu anh.
Có lúc quá mệt mỏi, em muốn buông xuôi, gật đầu đồng ý lấy bừa một ai đó cho xong kiếp người, xong bổn phận, những lúc đấy anh lại giữ em. Giữ để làm gì khi chúng ta vẫn là hai đường kẻ song song? Khi sự chịu đựng đã đến giới hạn, em không cần gì cả, anh hãy lo cho gia đình anh, cuộc sống anh sẽ không còn sự tồn tại của em nữa. Em không muốn nhận thêm tổn thương cho mình, càng không muốn sự nhẫn nhịn của bản thân là vô ích.
Em cần một người biết tôn trọng, biết quan tâm đến cảm xúc của em, không để em khóc một mình nữa. Em sẽ tự đi hết con đường đã chọn mà không có anh. Con đường có anh đi cùng em không biết phải đi đến bao lâu mới tới được cuối nỗi buồn, mới nhìn thấy hạnh phúc. Chào anh, người con trai em từng yêu!
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com