Từ ngày lên cấp 3, cuộc sống của em thay đổi, không còn bị bắt nạt nữa vì tất cả bạn bè mới đều không biết sự thật về em. Em học anh trai mình cách ứng xử để không ai phát hiện mình là gay cho đến tận bây giờ. Mọi chuyện đã tốt hơn từ khi em chấp nhận giới tính thật của mình (khoảng 3 năm về trước), em không còn cảm thấy có lỗi hay tự ti vì mình là gay nữa. Em tự rèn cho mình tính cách mạnh mẽ, tự học cách yêu bản thân, tự nhủ mình cố gắng vươn lên. Dù chưa làm được điều gì to tát cả nhưng trong em luôn có một niềm tin vào con người mình, tin vào khả năng của bản thân.
Do em vẫn chưa thật sự thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, do định kiến của xã hội vẫn còn nên em sống trầm lặng và tẻ nhạt vô cùng, không tìm được cho mình mục đích sống, ước mơ. Em chưa từng yêu ai cả, cũng chưa có một người bạn thân thật sự. Sau mỗi giờ đi học em về nhà, không biết đi đâu, đi cùng ai, làm cái gì, tâm trạng như điên cuồng, muốn gào thét mà không được, chẳng biết kể với ai.
Em sợ một cuộc sống cô độc, không bạn bè, không gia đình và chết không ai hay, tâm trạng rất hỗn tạp vì áp lực cuộc sống, vì em vẫn còn bị mắc kẹt trong cái quá khứ, gia đình không hòa thuận. Em hay cáu gắt, thấy khó chịu với gia đình, nhất là mẹ. Từ bé đến giờ, mẹ chưa bao giờ cưng nựng hay âu yếm em cả. Mẹ luôn làm em khó chịu, nhất là hay so sánh em với anh trai hay người khác, đặc biệt là hay miệt thị và nói khó nghe. Em không bao giờ chấp nhận lời lẽ của mẹ, mẹ nói một em nói mười, mẹ nói to thì em hét lên. Em thấy rất khó chịu, biết là sai nhưng vẫn không thể nào sửa được.