Tôi chỉ hẹn với anh và không bao giờ hẹn với người đó vì người đó không bao giờ hẹn, chỉ xuất hiện lúc thích, tôi quyết định dừng thì lời nói của tôi cũng vô hiệu, cứ như tôi là vật sở hữu vậy. Biết tôi có bạn trai thì nói “người chơi bài có thể biết mình thua nhưng vẫn hy vọng thắng”. Khi muốn dừng lại mọi chuyện tôi cũng muốn mình hung dữ, nặng lời với cái cách tự tiện của người đó nhưng không làm được việc cư xử thô lỗ. Tôi thật sự không muốn giằng xé giữa hai người, vừa yêu, vừa cảm giác bất an, bất chính và chuyện đã xảy đến khi hai người gặp nhau vào thời điểm mà không thể giải thích là bạn.
Trước đó anh chỉ hỏi qua nhưng bây giờ anh nhìn tôi sững sờ, người đó thì cười nửa miệng. Cả hai đều biết tôi yêu họ nên yêu cầu tôi phải rõ ràng ngay tức khắc. Đó là lần đầu tiên anh yêu cầu nhưng ánh mắt đau khổ, nếu tôi không nói người yêu là anh thì sẽ xảy ra chuyện. Còn người kia ngầm ý cảnh cáo tôi đừng trả lời điều gì vội vàng, nông nổi. Chuyện dài dòng nhưng tôi biết người đó hẳn sẽ không dễ dàng để chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Có đến với anh tôi cũng sẽ không được yên lòng và khổ cho cả hai.
Vậy mà đã xảy ra chuyện. Khi chờ anh bình tâm lại tôi nói với anh và muốn lòng mình thanh thản nên dừng với hai người, sự thật là vậy. Nhưng anh không cho là thế, anh cười như chua chát và mang những khái niệm vật chất, danh vọng gắn tất cả cho tình cảm của tôi. Mấy hôm sau tôi nghe chuyện, may mắn là anh đã bình phục lại, tôi ở bên cạnh anh nếu không người nhà bảo mỗi khi thức dậy anh đều hỏi đến tôi. Tôi giận mình sao có thể vừa yêu người này vừa yêu người kia. Một phần lỗi của tôi đã để cho người đó bước vào cuộc đời mình khi đã có anh.