Không hiểu sao ý nghĩ đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài giúp tôi thấy mạnh mẽ hơn nhưng nghĩ tới số tiền quá lớn tôi lại chùn bước. Rồi tôi cũng dám mở lời nhờ ba mẹ giúp đỡ, gia đình không có tiền, ba phải lo tất cả tiêu dùng trong nhà, mẹ nội trợ, hai đứa em ăn học, tôi nhìn thấy mà thương. Ba mẹ chạy vạy mượn tiền cho tôi đi Nhật gần 120 triệu đồng, cầm cố đủ thứ trong nhà, thế là tôi đi đăng ký để học, để phỏng vấn, nhờ kinh nghiệm đi làm công nhân và có con nhỏ tôi phỏng vấn dễ đậu hơn.
Tôi mừng rơi nước mắt, lần này là nước mắt của hạnh phúc. Tôi đi Nhật, dù biết không phải là thiên đường nhưng cũng thay đổi được cuộc sống hiện tại của bản thân và gia đình. Nhưng vui một thì lo mười, tôi biết sẽ có ngày đó xảy ra, chủ nợ đòi tiền tôi, làm mọi cách khủng bố tinh thần, dọa nạt, chặn đường tôi, đụng tới con trai tôi. Quá mệt mỏi, lo sợ, tôi liều lấy 50 triệu để đóng tiền phí đi trả cho họ, xin họ hãy tránh xa mẹ con tôi ra. Ba mẹ tôi không hề hay biết, ba mẹ đang kỳ vọng vào tôi lắm, tôi không thể nói được nỗi khổ đó bởi cả nhà đã cố gắng hết sức vì tôi rồi.
Tôi đã có lịch bay tháng 12, giờ phải đóng tiền nhưng tôi tìm mọi cách cũng không có số tiền đó. 50 triệu đối với tôi giờ rất quan trọng và rất gấp, tôi nghĩ tự mình có thể xoay xở vay mượn được nhưng giờ đành buông xuôi. Ngày 17 tháng này tôi phải đóng cho trường, không họ sẽ hủy hợp đồng, tương lai mẹ con sẽ không biết đi về đâu. Mong được mọi người chia sẻ, động viên.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com