Tôi sinh thường, nằm viện được ba ngày là về phòng trọ, chủ nợ lại đến tìm, chồng bỏ đi không biết ở đâu. Tôi đang ở cữ mà phải cùng mẹ chồng đi ra quỳ lạy họ để tôi yên, họ không chịu bắt một tuần phải trả. Mẹ chồng phải đi rút sổ tiết kiệm dưỡng già để trả cũng không đủ, họ bắt tôi viết giấy nợ thiếu 50 triệu, không chịu để mẹ chồng viết vì bà đã 58 tuổi. Lúc đó tôi muốn yên để lo cho con nên phải viết và phải đóng lãi 3,5 triệu đồng một tháng. Họ còn chút nhân tính cho tôi miễn lãi hai tháng vì con nhỏ không thể đi làm được.
Nỗi khổ đó chỉ mình tôi biết, vẫn phải tươi cười mạnh mẽ vì đứa con bé bỏng. Sau hai tháng, tôi nhờ mẹ trông hộ con rồi bắt đầu đi xin việc. Với kiến thức bỏ lâu tôi không kiếm được việc, tiền lãi vẫn phải trả, lo ăn uống của hai mẹ con, không thể bỏ cuộc. Tôi nộp đơn xin vào làm công nhân bao bì giấy gần phòng trọ. Sáng cho con ngủ say, trưa đạp xe về cho con bú, tăng ca liên tục tới tối muộn mới về, cả tháng làm trâu bò tiết kiệm chỉ đủ đóng lãi, tháng nào thiếu tôi vay thêm bạn bè, đắp chỗ này chỗ kia cho qua ngày. Tối về tôi nằm ngủ khóc đẫm gối, nếu nghe lời ba mẹ thì sẽ không thế này. Tôi hận bản thân vì quá nhu nhược.
Tiếng khóc của con làm tôi như bừng tỉnh, tôi còn trẻ, mới 24 tuổi thôi, còn nhiều người khó khăn hơn mình sao họ vượt qua và tìm được hạnh phúc mới, mình cũng đâu phải là tệ. Tôi quyết định ly hôn, ai cũng nói sao không vì thằng bé mà sống, rồi khuyên nhủ chồng để con khỏi mất cha mất mẹ. Tôi đâu phải sống ác, đã cho chồng cơ hội, rồi cũng chịu đựng đau khổ mà cuối cùng có nhận được gì đâu. Một mình tôi vẫn có thể nuôi con tốt, rồi may mắn có thể sẽ gặp bố dượng tốt cho con. Tôi trở thành mẹ độc thân ở tuổi này và dù trước mắt phải trả nợ, đóng lãi nhưng sẽ vượt qua.