Quá chán nản và thất vọng về môi trường làm việc, tôi quyết định nghỉ sau mấy tháng đi làm, ở nhà ôn thi công chức. Khi đi thi tôi nghĩ mình sẽ đỗ, hy vọng nhiều lắm vì tôi làm bài khá chắc. Bố mẹ có nhờ một số họ hàng xin việc vào nhà nước nhưng tôi nghĩ mình đỗ công chức nên không đi làm. Nào ngờ cứ chờ đợi, ngóng sau hơn nửa năm mới có kết quả. Tôi trượt! Vừa tiếc cơ hội đã qua, vừa trách mình đã không nghe lời bố mẹ bảo có làm được bài cũng không đỗ đâu con ạ.
Tôi là người không may mắn, ngay cả xin đi làm những công việc tạm bợ để sống qua ngày ở Hà Nội cũng không xin được. Tôi đi xin rất nhiều nơi, những công việc trước đây sinh viên tôi đã làm thêm cũng quá khó khăn, nơi thì bảo quá tuổi, nơi thì quá đông người nộp, nơi hẹn khi nào đi làm sẽ gọi mà cũng chẳng thấy đâu. Tôi cứ vật vờ hết về quê lại lên thành phố, ngay cả ở quê tôi, Hải Phòng, tìm một công việc phù hợp cũng là điều không thể trong lúc này. Nhiều người hỏi đã đi làm ở đâu chưa, chồng con gì chưa tôi cứ ậm ừ cho xong.
Giờ đây tôi đã bỏ phí rất nhiều cơ hội, thời gian; thấy quá lãng phí mà không làm gì được. Ngày càng khó xin việc. Tôi đã ở nhà được gần 1 năm rồi. Chán cũng đủ rồi, buồn cũng đủ rồi. Giờ tôi chỉ biết kệ cà chờ đợi xem có cơ quan nào tuyển người thì xin đi làm nhưng cũng khó lắm. 25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa! Đến giờ vẫn chưa mảnh tình nào. Ngày trước tôi thấy thế là bình thường, là vui vẻ; còn giờ đây tôi thấy là không bình thường, sao lại thế được? Chẳng lẽ cứ sống thế này mãi sao! Bao giờ tôi mới có điểm dừng chân cho mình?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)