Bây giờ, giữa Sài gòn ồn ào và nhộn nhịp nhưng em thấy cô đơn, khóc cho đời sao bất công với em, một thiếu nữ mới hơn 20 tuổi. Buồn là thế nhưng sau lưng còn gánh nặng nuôi con thơ và làm nghĩa vụ của một người vợ, em miệt mài lao động quên đi niềm vui và hạnh phúc mà đáng ra em đang được hưởng. Tuổi xuân thì của thiếu nữ đã bỏ em ra đi, giờ như một phụ nữ đã trưởng thành, cố giấu nỗi buồn sau vỏ bọc của thiếu nữ đôi mươi.
Mỗi ngày lao động mệt nhọc, em chỉ mong có một giấc ngủ say để cho thời gian qua nhanh. Trong tâm tư em mong sao pháp luật khoan hồng dành cho người chồng một bản án nhẹ. Dẫu biết rằng chỉ một bản án thôi nhưng có ba người phải gánh chịu chồng, em và cả con trai. Nhiều khi buồn, em khóc, cô đơn và muốn bỏ tất cả, đi về nơi xa lắm để làm lại cuộc đời nhưng suy nghĩ lại cuộc đời này có những sự ràng buộc, đó là đứa con trai đang lớn, sự ràng buộc pháp luật về hôn nhân.
Sau những giờ làm mệt nhọc, nằm gác tay lên trán mà nước mắt em cứ lăn dài trên má, em đâu có khóc nhưng tủi phận, trách cuộc đời này, trách chính em đã không chín chắn trong suy nghĩ những ngày thơ để bây giờ ra nông nỗi này. Em biết hối hận cũng muộn nhưng có lẽ sẽ giúp em thêm sức mạnh để đứng vững, tiếp bước đi trên con đường đời đầy quanh co và khổ cực. Giờ ước mơ của em là cố gắng làm việc để có được một căn nhà nhỏ, tích lũy vốn mở tiệm buôn bán gì đó lo cho cuộc sống.