Chị luôn vui vẻ, tích cực trong mọi việc mang tính tập thể, hình như chị cố giấu những tâm sự của mình qua những nụ cười hay là bản tính của chị như vậy. Ngã rẽ cuộc đời, chị quen và yêu một người đẹp trai, nếu ai đó không quen biết thể nào cũng đoán là người thành phố. Anh ta trắng trẻo, ăn nói lưu loát, tôi nghĩ và cầu mong đó là khoảng thời gian đẹp nhất của chị, đơn giản vì đó là tình yêu, khi yêu mọi thứ đều đẹp.
Chị đẹp, anh ta cũng đẹp trai, lại là nhà khá giả, mọi người luôn nghĩ đó là điều tuyệt vời nhất với chị. Lấy nhau chưa được bao lâu, anh ta ốm liệt giường vì căn bệnh thế kỷ, chị đang mang trong mình giọt máu của chồng. Giọt nước mắt không phải vì giận dữ, trách móc mà rơi xuống để níu giữ hy vọng, giữ cuộc sống đang xa dần. Chị gục ngã.
Tôi còn nhớ lúc thi đại học lần hai, chị nói “Chú mày còn may chán, buồn làm gì, sau chú là gia đình, cố mà học”. Cái từ gia đình sao nó thiêng liêng quá, đúng là cuối con đường của một kẻ khốn nạn lẫn một vị thánh nhân vẫn là gia đình. Chị có gì nào? Tết qua đi, vẫn là cái dáng nhỏ bé, lầm lũi buớc cùng đứa con cũng lầm lũi. Hai bóng dáng ấy đi về căn nhà nhỏ mà mọi người xây cho chị ở một nơi đất trống.