Càng nghĩ càng thấy stress. Khi mình như thế làm sao dành cho con những gì tốt đẹp được, thời gian đâu mình dạy con học, rèn luyện nhân cách cho con. Có chăng là cứ suốt ngày la mắng, văng tục, chửi nhau trước mặt con. Con mình, nhất là đứa lớn đang dậy thì, nó cần mình nhiều hơn như thế, em nghĩ vậy. Thời của mình ít cám dỗ, cạm bẫy như thời các con. Em luôn lo lắng về điều này.
Bao nhiêu công sức mình bỏ ra chỉ trông chờ vào các con. Chúng ngoan ngoãn, học giỏi, nhân cách tốt mình đã thành công rồi. Nếu như cố sinh ra một số tiền khá khá, nhà cửa dăm ba cái, trong khi con có vấn đề gì mình có vui nổi không? Tương lai của các con sẽ ra sao? Em muốn anh suy nghĩ lại những lời em nói, cân nhắc xem cái nào nên và không nên. Em chỉ cần ở cùng anh và hai cục cưng trong một ngôi nhà sạch sẽ, tươm tất, nơi gia đình có thể sống vui khỏe, hạnh phúc chứ không cần ngôi nhà có giá trị kinh tế cao. Cảm ơn anh đã giúp em nhiều trong việc nhà thời gian qua. Hãy cùng nhau cố gắng nhé chồng.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)