Tôi đau đớn hơn khi anh cũng thừa nhận điều đó. Hóa ra cô nhân viên kia chính là vợ anh, họ cùng làm trong công ty của anh. Vậy tôi là gì của anh trong hơn 2 năm qua? Thế những lúc anh ở bên tôi thì cô vợ kia ở đâu? Rồi những lúc anh nhắn tin cho tôi vào buổi tối, thì cô kia làm gì? Cô ta có biết chồng mình ăn ở với người khác suốt hơn 2 năm không?
Tôi nhớ có nghe anh lý nhí giải thích điều gì đó như là do 2 vợ chồng hục hặc nhau nên anh dành thời gian tìm hiểu tôi, giờ thấy không hợp với tôi nên quay lại với vợ, vợ chồng mà, có lúc này lúc khác. Hoang mang, uất ức, đau đớn, nhất là khi anh thú nhận đây là cô vợ thứ hai, còn cô mà anh kể ở đoạn đầu là cô vợ đầu tiên.
Tôi đau thắt tim, thương thân mình, tôi không đứng ở chỗ đó nữa, nơi cả 2 vợ chồng họ đang bào chữa cho nhau. Cô vợ thì bảo tôi phải hứa nhả anh ấy ra, bắt anh hứa không được tiếp tục với tôi. Tôi bắt gặp anh lừa dối tôi mà cứ như đang bị vợ anh bắt gặp, đánh ghen. Nhục nhã, ê chề! Tôi quay xe bỏ chạy thục mạng, mong nhanh chóng thoát ra cái không khí nồng nặc sự lừa dối kinh sợ đó. Thế cũng đã quá đủ cho một sự thật phải không anh?
Anh diễn kịch xuất sắc, tài tình trong một thời gian quá dài, mà nào có phải tôi ngu ngốc gì cho cam. Anh cũng đưa tôi về nhà anh chơi dịp Tết, mẹ anh cũng chẳng có biểu hiện gì. Anh cùng tôi đi trước đám đông, như một người đàn ông tự do. Anh tạo dựng lòng tin rất giỏi, che đậy cũng quá tài tình. Đến bây giờ tôi cũng không biết rằng mình đã mang tội lỗi gì với anh mà anh lại dành cho tôi sự ưu ái đặc biệt, cho tôi biết quá nhiều sự thật cùng một lúc như vậy.