Có lần do giận nhau, tôi đã gọi cho anh và đứng chờ anh ngoài đường từ 8h tối tới 11h khuya, nhưng anh vẫn không ra gặp, và hôm sau tôi hỏi thì mới giải thích rằng anh ngủ. Có lần tôi chợt thèm ăn hải sản, đi làm ra tôi rủ anh đi ăn, nhưng anh nói phải về nhà ăn cơm, mẹ anh đã nấu riêng cho bệnh đau đại tràng của anh. Tất cả những điều đó có đáng để tôi buồn, tôi giận anh không? Tôi đã rất buồn, tủi thân khi anh không làm những điều đó.
Trong máy điện thoại của anh cũng không hề có một số điện thoại nào của bạn bè, người thân của tôi, hay số điện thoại bàn của nhà tôi. Tôi có hỏi thì anh cười xòa: “Em có biến đi đâu thì cũng phải đi làm, anh tới cơ quan em là tìm ra em ngay mà, lo gì”. Tôi lại xí xóa cho anh, mặc dù rất tủi thân. Tôi thèm có cái cảm giác được anh chạy đi tìm tôi, thèm được thấy anh nổi giận, ghen tuông để tôi thấy rằng mình còn có tí giá trị với anh. Tôi nhận thấy tất cả tình cảm của anh dành cho tôi dường như có điều gì đó chưa trọn vẹn, nhưng tôi vẫn cho mình thêm thời gian để hiểu và yêu anh hơn.
Những lời anh hứa hẹn hình như càng ngày càng xa vời. Tôi nhận ra điều đó khi tình cảm của chúng tôi cũng kéo dài hơn 2 năm. Anh cũng chưa bao giờ có biểu hiện quan tâm chứ tôi chưa nói đến yêu thương con gái hay những người thân quanh tôi. Một năm, anh đặt chân vào nhà cha mẹ tôi một lần vào dịp Tết, còn lại là anh đến trước cổng nhà và tôi đi ra. Suy nghĩ và quyết định sẽ nói chuyện với anh, mong anh biết quan tâm hơn. Nếu không, chúng tôi nên xa nhau một thời gian, bởi đối với anh, tôi có ý nghĩa gì đâu.