Rồi con nôn liên tục vào buổi sáng, có hôm ăn vào lại cho ra hết, mang bụng đói vào lớp, nghĩ vừa thương con vừa tủi thân, tại sao mình lại nuôi con vất vả thế? Đi khám bác sĩ nói do con không muốn ăn chứ không bị sao cả, thế là mỗi khi con nôn tôi lại mắng thậm tệ và đánh. Cuối cùng vợ chồng tôi cũng phát hiện ra con nôn là do bị bệnh chứ không phải vì không muốn ăn như tôi nghĩ.
Chỉ vì yêu, lo cho con mà tôi đã biến tất cả những việc cần làm thành những hành động ngu xuẩn, trước ngày phẫu thuật tôi đã nói lời xin lỗi con. Tôi đã sai, con đã nói không bao giờ giận vì tôi là người con yêu nhất trên đời. Con yêu tôi đến mức dù có bị mắng hay đánh thì mẹ vẫn là số một, không muốn người khác làm cho con bất cứ điều gì trừ khi không có tôi bên cạnh.
Tôi cũng biết phải bù đắp bằng cách chăm lo cho con gái nhiều hơn nhưng lúc này chưa làm được thế, tôi vẫn bị chi phối rất nhiều bởi nỗi đau vừa đến này, không muốn phấn đấu một cái gì nữa, thấy chán nản tất cả. Tôi không biết có nên nói sự thật cho con gái biết không vì cháu mới được 5 tuổi, sợ tuổi thơ của cháu sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều vì sự ra đi của anh, tôi chỉ nói với con gái rằng anh trai đã đi theo phật và không bao giờ về nữa. Giờ con gái tôi vẫn cứ nghĩ anh mình còn sống ở đâu đó trên thế gian này. Thỉnh thoảng cháu nói “Mẹ ơi, con nhớ anh” mà như có ai đó cầm dao đâm vào tim tôi, tôi lại khóc dù không muốn để con gái phải buồn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)