Trong ký ức của con bây giờ vẫn còn đọng lại những rổ khoai sồn sột để nguội ăn mới ngon, vì vị ngọt của khoai sột phải để nguội mới cảm nhận được. Mà hình như có những thứ chỉ lần đầu được ăn mới làm người ta nhớ mãi, y như ” Cái bánh mỳ kẹp chả” ngày nào con biết. Niềm vui và tự hào của mẹ là con và mấy anh em đều ngoan, học hành giỏi giang cả, năm nào cũng có giấy khen mang về. Hồi đó, mẹ nói nếu nhà mình có điều kiện để đóng khung giấy khen thì chắc phải treo kín gần hết bốn bức tường mất.
Năm con vào cấp 3 cũng là năm mẹ được nhà trường động viên về hưu để thay một thế hệ bà giáo già bằng những cô giáo trẻ. Cầm được hơn hai triệu trong tay, mẹ mừng như được vàng thoi mang về sửa cái bếp để mỗi năm không phải trát đất tránh gió như trước nữa. Rồi anh cả – cánh tay phải kiếm tiền của mẹ bất ngờ bị gọi nhập ngũ. Mẹ lại điêu đứng hơn cầm đơn đi xin hoãn nghĩa vụ nhập ngũ cho anh, nhưng không được.
Hết cấp 3 con phải từ bỏ trường Bách Khoa vì học phí tận 120 nghìn (bằng nửa tháng lương hưu của mẹ), con đi học trường nghề vì vừa có học bổng đủ trang trải học phí, lại sớm được ra nghề. Cũng vì quá khó khăn mà em con từ bỏ không thi vào cấp 3 nữa, đi làm để con chuyên tâm vào việc học vì cả nhà thương con còi nhất, chỉ có đường học sau này mới mở mày mở mặt ra được.