VN88 VN88

Tâm sự con nợ mẹ một nàng dâu

Lâu dần, các thế hệ con em trong làng đều “bị” mẹ gõ đầu, hết anh chị lại đến em út. Mấy chục năm trong nghề gõ đầu trẻ, mẹ được người ta gọi bằng cái tên “bà giáo” bởi có nhà hai thế hệ bố mẹ – con đều do mẹ dạy những chữ đầu tiên. Ngày bé, có lần mẹ cùng mấy chị bạn sang nhà ông chú làm nghề bói toán, thầy bói bảo bốc một que diêm lên để thầy xem. Xem bói que diêm cho mẹ xong, đã phán “cháu sau này lấy chồng cũng cơ bản lắm, rồi cũng có nhà ngói, sân gạch, cây mít”. Nửa tín nửa nghi, mẹ nghĩ thầy bói đoán mò, chứ ai bốc diêm mà xem được số mệnh bao giờ.

Thế rồi mẹ gặp bố – bộ đội đóng quân gần nhà và hai người kết duyên từ đó. Nhà cũng là nhà ngói, cũng trồng cây mít, ấy nhưng hai mươi mấy năm sân vẫn chưa được lát gạch, chỉ có lối đi duy nhất rộng hơn nửa mét được xếp gạch vỡ để vào nhà. Vậy là mẹ đã có được 2/3 niềm tin vào lời thầy bói, nghĩ mà mừng.

Năm anh em được mẹ sinh ra trong vòng chín năm có lẻ. Mẹ tần tảo nuôi nấng dạy dỗ. Bố sức khỏe yếu, đau yếu luôn do di chứng chiến tranh và sức ép của trận bom để lại. Ngoài giờ lên lớp, mẹ lại tìm cách đi kiếm ăn cho năm cái tàu há mồm ở nhà. Khi đi mót khoai, lúc thì đi gặt lúa thuê cho người ta. Ấy vậy nên đến giờ con vẫn nhớ cảnh mẹ đi mót khoai ngoài ruộng, cuốc đất đến bở hơi tai mới thấy một củ khoai tia nhỏ nhỏ, thế là mừng quýnh cả lên.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.