Năm học 12, con lên thành phố học trường Nguyễn Khuyến, chính con quyết định vì con biết sức mình học ở trường tỉnh sẽ không thể thi đậu đại học. Mẹ cho con đi nhưng trong lòng lo lắng vì học phí rất đắt, 3 triệu/tháng. Tuy đối với người khác số tiền đó không đáng là bao, nhưng đối với mẹ đó là cả một gánh nặng. Mẹ vay tiền của anh em trong nhà cho con đi học, trong lúc mẹ không có 2000 đồng để mua bánh mì ăn và một khoản nợ khổng lồ đè nặng trên vai mẹ.
Con không biết một tí gì về những khó khăn mẹ trải qua. Nhiều lần còn cãi mẹ nữa, con đã nghĩ là mẹ lúc nào cũng nghĩ đến tiền, trong đầu mẹ chỉ có tiền, tiền và tiền, chẳng bao giờ quan tâm xem con nghĩ gì. Có câu, khi có tiền con người mới nghĩ đến tinh thần. Và mẹ đang tìm con đường có thể kiếm tiền và nuôi con.
Trường Nguyễn Khuyến, ngôi trường nhà giàu, và dường như con là người nghèo nhất trong cái trường đó, con nhìn các bạn và con đã đua đòi. Tuy không đua đòi gì lớn lao, chỉ cần mẹ gọi điện thường xuyên cho con, hay là mẹ lên thăm con thường xuyên hơn, nhưng dường như điều đó lại rất khó khăn với mẹ. Mẹ nói buôn bán dưới này sao mà bỏ bê được, bỏ đi thì làm gì có tiền mà sống, có tiền cho con ăn học. Lúc đó con lại dỗi, lại trách mẹ ham tiền. Con thật bất hiếu với mẹ.