Chúng tôi chia tay khi cái thai trong bụng tôi tròn 7 tháng. Anh đã giúp tôi tiền viện phí, làm khai sinh cho con và đến gặp con thêm dăm ba lần nữa. Từ khi con gái 11 tháng tuổi, anh biệt tích, không một tin nhắn, không một cú điện thoại, chẳng một email.
Chuyện chẳng có gì để nói nếu hơn 3 năm trước con gái tôi không cấp cứu ở bệnh viện Nhi trung ương. Tôi đã liên lạc với anh vì ở Hà Nội chẳng có ai ngoài bạn bè, đồng nghiệp. Không may cho lần liên lạc đó, bồ mới của anh biết, cô ta đã chửi tôi với những lời vô văn hóa từ số máy của anh. Tôi giải thích rằng chỉ muốn liên lạc với bố của con gái khi cháu đang cấp cứu ở bệnh viện. Có lẽ anh biện minh với cô ấy đủ điều, nào là tôi chỉ là một cave, người đã giăng bẫy anh, hay đơn giản tôi có thai với người khác song lại đổ vấy cho anh nên những lần nhắn tin sau đó, cô ta đã dùng những từ ngữ tồi tệ nhất gửi cho tôi.
Anh còn vào hai trang web sex để đăng thông tin, số điện thoại của tôi trên đó, không quên dán tất cả thông tin ấy dưới cái mác anh bạn của tôi. Với tôi mà nói thì đó là điều kinh khủng nhất tôi phải chịu sau những năm tháng vất vả, tủi nhục sinh con một mình. Bao nhiêu điều tốt nhất dành cho anh, những ngôn từ đẹp nhất tôi dạy con gái về anh, những tổn thương tôi phải chịu để đổi lại tôi phải đón nhận bằng hành động vô nhân tính từ anh.