Bé khóc mẹ dỗ hoài không nín nhưng bà nội bế và hát ru thì bé nín, ngủ ngon lành. Con dâu có ý kiến không cho tôi hát ru bé ngủ với lý do mẹ không biết hát như bà nên bà đừng hát, sợ cháu sẽ quen, nếu không hát ru sẽ không ngủ. Tôi thấy cũng có lý dù biết rằng sẽ có lợi cho bé hơn khi được nghe hát ru như thế. Tôi không ru cháu nhưng bế là cháu ngủ say, mẹ cháu lại sợ cháu mến bà hơn mẹ.
Cô vú em vì bất mãn với thái độ của mẹ cháu nên xin nghỉ việc, tôi lại phải khổ công đi tìm vú em khác. Những chuyện linh tinh làm cho không khí trong nhà bắt đầu nặng nề. Tôi hiểu rằng nếu trong nhà có bất hòa, con trai tôi là người khổ tâm nhất nên cho qua mọi chuyện. Vì sinh mổ nên con dâu không có sữa, cháu phải bú sữa ngoài từ khi mới sinh.
3 năm sau, đến lần sinh thứ hai, cháu cũng bú sữa bột như anh nó, vì rút kinh nghiệm của lần trước nên bà để tự mẹ và vú em chăm cháu, cũng vì sức khỏe của tôi kém hơn nhiều. Con dâu lại trách bà thương cháu trước mà không thương cháu sau. Nhiều đêm tôi nằm khóc thầm, buồn một mình vì không muốn cho con trai nặng lòng với chuyện gia đình.
Tôi có ý định ra đi để cho mọi việc yên ổn, không làm phiền gia đình nhỏ của con. Tôi hỏi thăm bạn bè để thuê nhà ra ở riêng một mình, bạn bè biết chuyện khuyên can, tại sao nhà của tôi mà phải ra đi? Tôi nghĩ thương con nên hy sinh một lần nữa, chứ sống trong hoàn cảnh thấy, nghe điều không đúng nhưng không được nói làm cho tôi stress nặng nề. May nhờ tôi còn có công việc làm để khuây khỏa với những chuyến công tác xa.