Việc nhà hầu như anh chẳng động tay, nhiều lúc tôi thấy ngột ngạt vì phải chăm hai đứa con, đi làm về cắm đầu vào cơm nước, tắm rửa cho con rồi dọn dẹp nhà cửa, cho con học bài xong đã đến lúc lên giường đi ngủ. Nếu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt kia thì chắc tôi cũng bỏ qua vì luôn tự an ủi mình cứ sống thoải mái để cho lòng nhẹ nhàng, chẳng chấp nhặt chuyện vụn vặt với chồng và gia đình chồng làm gì. Vậy mà mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ, chồng ngoại tình với cô đồng nghiệp, đi quá giới hạn nhiều lần, tôi biết và anh nhận lỗi nhưng cho rằng chuyện đó là bình thường.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, tôi cũng chẳng vượt qua được rào cản với việc mình là phụ nữ khi ly hôn, hai con sẽ bất hạnh và phát triển không bình thường, dù đau đớn vô cùng tôi vẫn tha thứ cho chồng. Tôi cay đắng suy nghĩ, sẽ rất nhiều kẻ ích kỷ và đê tiện như chồng mình ngoài xã hội tương đương với những người đàn bà cũng vì dục tình mà lao vào nhau, không cần đến luân thường đạo lý, thôi thì mình chấp nhận cam chịu.
Lòng tin của tôi với chồng không còn nữa, thậm chí nhiều lúc thấy khinh rẻ và ghê sợ. Tôi cảm thấy mình đang có vấn đề về tâm lý, nhiều lúc còn là người chủ động đòi hỏi chồng đáp ứng, điều mà trước đây tôi chưa bao giờ làm, nhưng trong lúc đó tôi lại ám ảnh và hình dung cảnh chồng mình với người đàn bà kia. Sự khinh miệt của tôi với chồng càng sâu, nó như vết sẹo dài không bao giờ lành lặn.