Tôi buồn chán và cách duy nhất để thoát khỏi trạng thái ấy là khóc, tôi khóc nức nở, thấy tim mình nhói đau, quá thất vọng về người mà tôi gọi là chồng. Một đêm quá ngắn đối để tôi có thể nguôi ngoai phần nào. Hôm sau tôi vẫn đi làm bình thường, mắt sưng húp, ai trong văn phòng cũng hỏi có chuyện. Tôi cười gượng cho qua nhưng biết chắc ai cũng hiểu khóc mới sưng như vậy.
Tôi trước đây đã ít nói và ít cười thì cả ngày hôm ấy không thể nói một câu và cũng không thể cười, lúc nào trong đầu tôi cũng hiện lên những dòng tin nhắn đó. Lần này mất một tháng anh mới làm hòa với tôi, làm hòa xong cũng là lúc tôi đến ngày sinh em bé, tôi xin nghỉ làm trước khi sinh 10 ngày. Nói thật từ khi biết không thể tin chồng được nữa, lúc nào tôi cũng nghi ngờ anh phản bội, rồi tưởng tượng anh sẽ đi hẹn hò, gặp gỡ cô gái nào đó khi đi làm về muộn hay đi công tác hoặc ngày nghỉ anh đi uống bia.
Cuối cùng, sự nghi ngờ của tôi lại đúng, khi chồng nói đi công tác Hà Nội đã chủ động liên lạc với cô bạn cũ (nhắn tin trước đây). Trước khi chồng đi công tác, tôi đã cài trộm điện thoại của anh phần “Lưu tin đã gửi”, tối về tôi mở điện thoại và đọc được. Tôi tự hỏi tại sao mình lại trở thành người soi mói? Có lẽ chồng đã làm tôi trở thành con người như vậy. Tôi nhìn bụng tôi và khẽ nói với con “Hãy khắc ghi những gì mẹ đang phải trải qua nhé, để sau này con có thể lựa chọn một người chồng đúng nghĩa”. Lần này tôi bình tĩnh hơn những lần trước, thẳng thắn trao đổi với chồng. Anh kêu đấy chỉ là một người bạn và liên lạc với cô ấy vì muốn gặp để đến thăm bà đang ốm trong bệnh viện.