Niềm vui ấy nhanh chóng biến mất khi tôi đọc được tin nhắn của một cô gái trẻ hơn tôi chừng 5 tuổi, nhắn cho chồng rất tình cảm chen lẫn hờn dỗi. Qua tin nhắn tôi biết hai người thường xuyên liên lạc, trò chuyện với nhau, tôi thấy không thể tin nổi chồng mình lại như vậy. Tôi thiết nghĩ khi yêu còn có lựa chọn nhưng khi đã quyết định lấy nhau, là của nhau, sao anh ấy dám phản bội tôi. Mọi thứ như sụp đổ trong tôi. Đêm đó tôi buồn, không ngủ được, muốn bỏ nhà đi để không phải nhìn thấy anh, nửa tháng tôi không tiếp chuyện anh. Tôi chỉ thương con trong bụng, chưa ra đời đã phải chứng kiến cảnh này.
Ngày qua ngày tôi cũng dần quên những dòng tin nhắn ấy, lấy lại được bình tĩnh, chấp nhận tha thứ, anh hứa sẽ thay đổi, không như vậy nữa, tôi đã tin. Tôi từng nghe câu nói “Người ta thường nói nước mắt là vũ khí của đàn bà, nhưng đừng quên rằng đàn ông có lời thề thốt”, khi đọc được những tin nhắn trên yahoo anh nhắn cho cô ấy, tôi nằm mơ cũng không tưởng tượng được chồng mình lại nuốt lời và lừa dối như vậy. Lần này tôi đã bỏ nhà đi thực sự, tắt máy điện thoại, tìm đến một nhà nghỉ yên tĩnh, một phần vì tôi quá giận, phần tôi muốn có một không gian yên tĩnh. Tôi biết không về nhà là làm mọi người lo lắng và nhất là anh, vì anh biết thừa tại sao tôi lại không về nhà đêm ấy.