Đêm về em nằm suy nghĩ và vẫn đủ lý trí để đứng trên phương diện khách quan cho rằng có thể anh cũng vì cái sĩ diện của đàn ông mà nói cho có, chứ anh sẽ không làm thế, tính anh vốn hóm hỉnh và hay nửa đùa nửa thật, và vì cô ta gọi cho anh chứ đâu phải anh gọi. Nhưng sau đó ít ngày, em chẳng còn gì để hy vọng, chính anh đã gọi cho cô ta, dù cuộc gọi ngắn ngủn nhưng anh vẫn đề cập đến chuyện “khi nào em vào Lâm Đồng”. Đến đây em chẳng còn gì để biện luận cho anh nữa.
Em biết anh vẫn thương em và coi gia đình là quan trọng, người đàn bà kia chẳng là gì, nhưng em không thể chấp nhận sự thật này, nếu cứ như thế chẳng phải lâu lâu anh lại thèm món “phở” lạ miệng kia. Hai đêm nay em lại mất ngủ, trách số phận oái oăm lại đẩy em vào hoàn cảnh hiện tại: một nách 2 con nhỏ, một cái thai chỉ còn 2 tháng nữa chào đời. Em phải làm gì bây giờ, nếu chỉ có 2 nhóc nhỏ có lẽ em đã lặng lẽ bỏ đi, không dư giả, nhưng em có thể lo cho chúng mọi thứ cần thiết.
Em biết, chỉ có điều đó mới là hình phạt nặng nhất đối với anh. Còn cứ sống với anh sao em chịu đựng được đây, lấy gì để làm niềm tin cho em sau những lời hứa? Em đang suy nghĩ sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh, sau khi sinh con 2 tháng em sẽ ra ở riêng với các con dù vất vả rất nhiều.