Mặc dù tin nhắn của tôi rất lịch sự, có văn hóa và đầy lòng bao dung, tha thứ, yêu thương, tôn trọng chồng, không hề đề cập đến gia đình chồng, cũng không có một lời thóa mạ hay nói nặng, nhưng không biết anh nói như thế nào, mà mọi người trong nhà anh cho rằng tôi ngăn cản bước đường làm giàu của anh. Bố chồng đã điện thoại la mắng tôi, em trai chồng lại dùng những lời nặng nề, mắng tôi té tát. Tôi thật sự khó chịu và tổn thương đến tận cùng, nhưng nghĩ đến chồng lại bỏ qua hết. Có lẽ do môi trường sống trước đây mà anh trở nên thụ động như vậy, tôi đã sẵn sàng bỏ qua, hy vọng anh thay đổi.
Những lúc bên cạnh nhau, anh đã chăm sóc, lo lắng và quan tâm tôi rất chu đáo, anh nói nhiều câu đầy day dứt, ôm tôi vào lòng như để che chở và bảo vệ, anh cũng bày tỏ sự yêu thương tôi rất nhiều. Có lẽ anh biết và hiểu tôi bị áp lực từ gia đình anh rất lớn, nên từng ôm tôi và khóc. Có phải tôi đã ngộ nhận không? Tất cả những điều đó không thể mang lại cho tôi sự bình yên vì anh không có lập trường, không có suy nghĩ của riêng mình.
Tôi tự hỏi lấy anh chẳng được gì, chưa bao giờ đòi hỏi anh phải mua thứ gì trong khi tôi phải lo lắng cho anh và con anh. Tôi luôn xem đó là trách nhiệm, là niềm vui được chia sẻ với người mình yêu, nhưng gia đình chồng bảo tôi lừa anh rồi trách mắng tôi. Tôi không biết mình có đủ sức tiếp tục chịu đựng để yêu anh không nữa. Hàng đêm tôi khóc, dằn vặt và đau khổ đến tận cùng, đôi khi muốn buông tay anh và viết đơn ly hôn nhưng khuôn mặt nhiều lo lắng và khắc khổ của anh lại khiến tôi mủi lòng.