Anh luôn đưa tôi đi chơi chung với bạn bè, về quê, điều đó làm tôi thấy vui, bình yên và tin tưởng anh vô cùng. Tôi không biết đến khi nào mình mới có thể gật đầu làm vợ anh trong khi gia đình giục anh cưới vợ, tôi đã làm theo cách nghĩ của riêng mình, chủ động không liên lạc với anh. Dù anh rất khó chịu, thậm chí nghĩ tôi phản bội nhưng chưa một lời anh nói nặng hay xúc phạm tôi, còn nhà anh -mọi người tìm mọi cách để tạo cơ hội tôi đến nhà và làm lành.
Có lẽ mọi thứ đều do số phận. Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại và nhắn tin hỏi thăm nhau nhưng tôi không cho anh cơ hội nhắc đến chuyện đám cưới. Một phần do gia đình hối thúc, một phần tôi không cho anh kết quả và thời gian khi nào sẽ đồng ý làm vợ anh, nên sau một thời gian không gặp thường xuyên, anh điện thoại rủ tôi cà phê, anh nói: “Anh cưới vợ nhé”, tôi gật đầu”, anh hỏi “Em có buồn không”. Tôi nói “Không” và thế là chúng tôi thật sự chia tay. Đến nay cũng gần 3 năm rồi.
Sau khi anh cưới vợ, tôi thảnh thơi hơn nhiều khi không còn phải lo lắng, nhưng phải mất một thời gian dài để cân bằng. Khi mọi thứ vừa trở lại bình thường, trong một lần dự tiệc, tôi gặp chồng hiện giờ. Ban đầu anh không để lại ấn tượng gì ngoài một khuôn mặt khắc khổ, buồn buồn và nhiều nỗi lo toan. Đến khi gần và tiếp xúc nhiều, tôi bị cuốn hút, chính những điều ấy đã giữ tôi ở lại bên anh và đồng ý làm vợ anh.