Cuối cùng, tôi không chỉ nộp đơn tại tỉnh thành mình đang ở mà còn nộp đơn tại quê hương, nơi mẹ đẻ tôi đang sống. Kết quả tôi nhận được một số cuộc hẹn phỏng vấn ngay sau đó, nhưng sau khi hỏi tôi hiện đang ở đâu, họ từ chối gặp vì sợ tôi phải di chuyển rất xa từ thành phố này đến thành phố khác để phỏng vấn. Họ cảm thấy nặng nề nếu kết quả không được và phải từ chối.
Bản thân tôi không muốn mình trở thành một kiểu phụ nữ cổ điển, chỉ chăm sóc gia đình. Tôi luôn khát khao trở thành một kiểu phụ nữ hiện đại, có gia đình hạnh phúc đồng thời độc lập về tài chính, công việc ổn định và thăng tiến trong xã hội.
Sự giằng xé trong tâm hồn tôi, giữa một bên là sự nghiệp, một bên là gia đình. Nếu tôi di chuyển đến một thành phố khác, tôi biết mình sẽ dễ dàng hơn trong tìm kiếm một công việc phù hợp, nhưng phải xa chồng, xa mái ấm thực sự muốn xây dựng và phát triển nó bền vững.
Nếu ở lại thành phố này, tôi chẳng có bạn bè hay người thân quen, rất khó khăn trong tìm kiếm một công việc, càng ngày tâm trạng càng đi xuống. Đôi khi tôi cảm giác stress vì suốt ngày chỉ đối diện với mình, không người bên cạnh nói chuyện hay bầu bạn. Vì thực ra mà nói dù có đang ở tỉnh thành nơi chồng tôi công tác, nhưng anh làm bên Quân đội nên anh chỉ về nhà vào cuối tuần, đôi khi là đến nửa tháng tôi mới gặp được anh 2 ngày.