Tôi không biết thực tế anh có buồn, có khóc về tôi mà giấu không nhưng tôi cứ như vậy hoài với anh, tôi nghĩ anh sẽ chán nản, nhưng mấy khi tôi hỏi câu này anh nói chỉ hơi buồn chứ không vì thế mà giận dỗi, chán nản, tôi được an ủi phần nào. Chúng tôi làm lương chẳng bao nhiêu, phần lương của tôi chỉ đủ chi tiêu trong tháng, giờ sắp có em bé mọi thứ nhiều khi không đủ. Vợ chồng chưa bao giờ giận nhau vì chuyện tiền bạc. Sắp về quê sinh em bé tôi sẽ nghỉ làm ở đây, anh vẫn làm tới Tết tính tiếp.
Tôi lo lắng sau khi sinh con xong sẽ như thế nào, vì anh dự định xây căn nhà nho nhỏ đủ ở trên mảnh đất nhà chồng đã chia phần ở quê, anh sẽ vay vốn mua xe tải nhỏ ngày ngày lấy rau, lấy cá bán cho những khu dân ở miền cao, tôi có thể làm cùng anh hoặc ở nhà. Tôi không đồng ý, không muốn sống ở quê, thời tiết khắc nghiệt, tôi sẽ làm công việc gì đây? Tôi cũng không muốn ngồi không để chồng nuôi. Đi bán rau bán cá sau khi đã bỏ mấy năm đi học đại học nơi thành phố rồi giờ lại quay về quê làm vậy sao?
Thứ nhất tôi không đồng ý vì rất sợ ba buồn, ông từng kỳ vọng và hãnh diện về một đứa con gái như tôi, thà tôi lấy chồng nghèo mà sống nơi khác, sống được mà không nghèo khổ thì ba tôi vui rồi. Đằng này ba nuôi ăn học mà giờ lại như vậy chắc ông sẽ buồn lắm. Hơn nữa, điều ba nghĩ cũng giống tôi, chắc đó là bệnh “sĩ”, nhưng tôi biết làm sao. Thứ hai, nếu sống ở quê, nhà tôi sẽ sát vách nhà bốn năm anh chị em của chồng, tôi không thích, ngại thế nào cũng có ngày xích mích, dù hiện tại ai cũng mời mọc vợ chồng tôi về đó sống và đều rất quý tôi.