Tình của tôi dành cho anh ngày càng lớn dần, một lần về nhà, không làm chủ được mình tôi đã trao đời con gái cho anh. Tôi rất sợ có em bé nhưng anh an ủi nếu có sẽ sinh. Tôi phải vào Nam trở lại, lòng luôn lo lắng mình sẽ có thai, mất ăn mất ngủ, người gầy rộc. Tôi bảo với anh “Nếu có thai sẽ phá vì em chưa thể về”, anh chửi tôi, nói nếu làm vậy đừng nhìn mặt anh nữa. Anh còn bảo sẽ cưới nếu tôi có thai, vì thế tôi càng tin tưởng anh hơn, càng ngày càng yêu anh. Anh cũng vậy, làm bất cứ thứ gì để tôi vui, nhưng trong những lúc nói chuyện đó, tôi cũng phát hiện anh là người đàn ông thiếu quyết đoán, may mà tôi không có thai.
Đến tháng 12 năm nay, tự dưng chúng tôi hay cãi nhau, nhưng lại lành ngay sau đó. Thời gian này anh bảo bố mẹ giục lấy vợ vì anh cũng già rồi (nếu theo ở quê). Tôi bảo anh chờ một thời gian nữa để tôi chuyển công tác về. Khi chúng tôi cãi nhau chưa có hồi kết, đúng 2 ngày sau anh đi hỏi vợ, anh bảo tôi bố mẹ đã đi hỏi và anh không thể cản được. Tôi khóc hết nước mắt, nói anh đừng bỏ tôi, nhưng anh bảo phải chờ tôi đến bao giờ? Tôi hỏi anh có yêu người con gái đó không? Anh bảo chỉ quen thôi, không yêu, anh biết cô gái đó mấy năm, lâu hơn tôi rất nhiều, anh nói với tôi trong nước mắt, rằng chỉ yêu tôi nhưng không có duyên phận.