Tôi quá buồn chán nản, nhưng cũng tha thứ nghĩ là nó không biết suy nghĩ nên những lúc giận không kiềm chế lòng mình thì nói vậy thôi… Tôi bỏ qua lần này đến lần khác nhưng mỗi lần cãi vã là nó không tiếc lời trách cứ tôi tại sao bắt buộc nó học! Mới 4 năm nay tôi còn biết được trong lúc đi học, nó đã nghỉ học để dan díu với những đứa bạn xấu, trong đó có một cặp gia đình có hôn thú đàng hoàng nhưng những người này hẹn hò trai gái hoặc những cặp vợ chồng khác mới đem đến nhà để “chơi bời sinh lý” , có lúc thì từ 3 người có lúc nhiều, trai gái lẫn lộn làm tính tập thể, rồi thuốc phiện.
Nhiều lần tôi khuyên răn giảng giải đạo đức cho nó, bắt buộc nó phải bỏ những cuộc chơi phiêu du này, nhưng đã 4 năm nay, chứng nào tật nấy, nó còn nói hỗn hào với tôi những lúc tôi biết nó còn dan díu với tụi bạn “xấu” này. Mới đây nó hứa với gia đình là sẽ không liên lạc và bỏ chúng bạn ấy, nhưng rốt cuộc tôi được biết nó lén lút tiếp tục, nên tôi đã nói và nó bảo nó muốn ở nhà với tôi nhưng bây giờ nó lớn rồi nó tự do làm gì thì làm.
Tôi định sẽ “từ” đứa con này, nhưng thật ra tôi cũng thương nó lắm, vì là con trai trưởng mà. Lý trí thì bắt tôi phải “từ”, còn tình cảm thì tôi khổ lắm, tôi không biết làm sao, bối rối tâm thần không ngủ được, có đêm thức trắng…