Người anh yêu em cũng quen, khi nghe anh kể về cô ấy em cũng không thấy có gì lạ. Cô ấy có cá tính khá mạnh, dễ dãi, yêu anh rất nhiều nhưng lại không hiểu anh, không khéo trong việc đối nhân xử thế, chưa khôn khéo trong cách cư xử với người trong gia đình anh. Anh ít khi dám đưa cô ấy đi cùng trong các cuộc gặp gỡ bạn bè vì mỗi lần đi cô ấy thường làm anh ngại với mọi người. Anh đi chơi thể thao về muộn đều bị cô ấy cằn nhằn, bắt anh phải bỏ cái này cái kia, bắt anh từ bỏ cả niềm đam mê, chưa cưới nhưng anh bị kiểm soát tài chính.
Cuộc sống không mấy thuận hòa này cả dãy trọ anh ở đều biết. Thời gian đầu mọi thứ vẫn bình thường, sau khi sống chung, anh cảm thấy mệt mỏi nhưng không dám nói chia tay vì sợ cô ấy tổn thương. Sau đó, cứ có chuyện buồn, gặp vấn đề trong công việc là anh lại tâm sự với em, đi đâu gặp bạn bè hay người quen anh cũng đưa em đi cùng và giới thiệu là bạn gái. Em rất vui khi đi cùng anh trong những dịp như vậy, anh cũng được mọi người rất quý.
Anh cảm thấy vui khi em nhận được những lời khen về sự thông minh trong cư xử, hòa đồng trong giao tiếp với mọi người, ai cũng bảo hai đứa đẹp đôi, em cảm nhận được hạnh phúc thực sự. Ở bên nhau, chúng em đều thấy hạnh phúc, tình yêu hai đứa lớn dần. Em hối hận vì đã không gặp lại anh sớm hơn để hai đứa không tồn tại mối quan hệ tay ba như thế này. Nghĩ đến người yêu anh, em cảm thấy có lỗi, thấy mình đã sai khi cứ hành động theo tình cảm chứ không để ý đến cảm giác của người khác.