Em trai tôi vào học ở nhờ, anh tìm mọi cách đuổi, nó nấu cơm anh dọn ra ăn một mình không bảo nó ăn, cũng không cho con ăn, nó thấy vậy nên gọi tôi về và xin ra ngoài ở. Cuối cùng là mọi cố gắng của tôi chẳng là gì, chúng tôi ly thân hơn nửa năm nhưng anh không chịu ký đơn. Tôi đã đơn phương xin ly hôn. Sau 3 lần hòa giải bất thành anh đã chịu ký đơn.
Tôi ra đi với 2 bàn tay trắng, chỉ lấy ít vật dụng gia đình cho con, còn đất cát ở quê do bố mẹ anh sau khi qua đời đã để lại cho anh một miếng đất gần 300 mét, đứng tên 2 vợ chồng. Vàng của 2 gia đình cho tôi anh đã bán hết để mua gạch sau này làm nhà. Chiếc xe máy 79 cũ tôi dùng đưa đón con học anh đòi ít tiền nhưng tôi không còn nên trả anh một triệu anh cầm và bảo nếu bán ra ngoài phải được hơn.
Sau khi ly hôn được một thời gian anh lại cầu xin tôi tha thứ, nhưng nói thật tôi đã quá khinh con người của anh nên không thể quay lại. Tôi nhẹ nhàng khuyên bảo anh từ bỏ, anh đến nhà đánh và nhốt tôi lại. Tôi chán quá đã định tự tử, nên tôi cho quần áo, giấy nilon, và vật dụng khác bỏ vào chiếc nồi thật lớn để giữa nhà mà đốt. Nhà kín và nhỏ, cửa chính thì anh đã khóa rồi nên chỉ một lát mù mịt khói và ngạt, giữa đêm nên không ai biết. May là lúc đó con tôi đang ngủ say trên gác xép không chịu được cháu giẫy mạnh, lúc đó tôi mới sực tỉnh và nhớ đến con, vội bật quạt cho cháu. Rồi tìm cách mở cửa sổ để khói bay đi, ơn trời con tôi không sao.