Về tài chính thì từ khi con cứng cáp một chút tôi đã tự đi buôn bán nhỏ, từ đó anh đóng tiền nhà còn lại tôi phải lo tất từ tiền trường tới tiền ăn, tiền sữa. Anh hay nhậu nhẹt, có khi say xỉn còn vào nhầm phòng và chui lên giường nhà hàng xóm phía đối diện khi thấy vợ và bạn của chị đó nằm trên giường. Anh thường ghen tuông vô lối và chửi tôi với lời nói rất thậm tệ, khi là mấy chị bạn hàng gọi điện thoại anh chửi tôi là đồ pede lăng loàn, khi hàng xóm là con trai bất kể họ là mấy cậu sinh viên hỏi chuyện thì anh chửi tôi gái điếm và câu kết luôn là” gia đình tao không có loại như mày”.
Thực tôi ức lắm, hoàn cảnh như vậy, tôi thì chẳng giỏi giang gì cho nên phải làm cật lực để kiếm từng đồng một, từ bán bắp ngô nướng cho đến bán quần áo rong đến đêm mới về, thời gian đâu mà trai gái. Đã vậy anh lại hèn lắm, làm sai không bao giờ nhận cũng chẳng xin lỗi, đồ ăn của con kể cả sữa thích là ăn hết không phần chứ đừng nói là cơm canh phần tôi.
Anh nghe bạn nhậu đùa là thấy ai chở tôi, về nhà anh tra khảo, chửi rủa tôi cả tuần, anh dám khẳng định là anh thấy. Rồi nói biết thế cán chết tôi cho bố mẹ tôi vào nhặt xác tôi về, rồi chửi bố mẹ tôi không biết dậy con thì để anh dậy. Tôi chán nản và chẳng muốn cãi lại.