Gần đây tôi cảm thấy mình cần làm điều gì đó để giúp người xưa vì hiện tại anh đang khó khăn về vật chất lẫn tinh thần. Dù sao đi nữa anh cũng là người tốt, biết xin lỗi, biết dừng lại lúc không còn yêu tôi nữa. Điều tốt nhất tôi nhận thấy nữa đó là biết nói thật long, trước đây tôi đi học anh cũng lo tiền cho tôi đóng học phí, mua vi tính cho tôi học, mua điện thoại và cả quần áo nữa, khi yêu tôi nghĩ anh cũng không có toan tính vụ lợi gì nên mới lo như vậy. Có lẽ gặp được người hợp với anh hơn tôi nên anh mới đối xử với tôi như thế.
Tuy không nói ra nhưng tôi hiểu anh giờ cũng hối hận phần nào khi nhìn thấy gia đình tôi hạnh phúc còn anh chẳng có gì, gần 50 tuổi cũng chưa định sinh em bé nữa. Nhà anh và nhà tôi gần nhau, tuy trước đây tôi hận và giận anh vô cùng, giận đến nỗi mong cho anh mất hết những gì đang có, trở thành một người trắng tay, tàn tạ tôi mới hả giận. Hiện tại thật sự là như thế đối với anh và cũng lâu rồi tôi không hận anh nữa. Giờ đây trong lòng tôi có suy nghĩ mình đang làm, dư ăn dư để nên chăng giúp anh một ít để anh có chỗ ở vì cũng gần 10 năm trôi qua từ ngày anh bỏ tôi đi cưới người khác, anh gần như rơi vào bế tắc.
Nhà cửa, đất đai, xe cộ lần lượt ra đi hết, hiện tại anh còn căn nhà khoảng 60 m, anh định bán luôn để trang trải nợ nần. Tôi dư sức giúp anh giữ lại căn nhà nhưng chẳng biết làm sao, nói với chồng như thế nào, chồng tôi là người rất rộng lượng, cũng hay đi giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn số tiền cũng nhiều. Trước khi cưới tôi có nói với anh về tình yêu trước, chồng tôi có biết. Có đôi lần chồng đi tiệc tùng trong xóm cũng ngồi chung bàn với anh ấy và chồng cũng chẳng hỏi gì nhiều, tôi tự kể anh nghe.