Không may, chồng tôi lâm bệnh nặng và rời xa mẹ con tôi để trở về thế giới bên kia khi mới 36 tuổi. Thực lòng, dù chồng có thế nào chăng nữa nhưng sau tám năm chung sống tôi rất thương anh đã không làm chủ được mình, sống buông thả, tự mình làm khổ bản thân và vợ con.
Từ khi chồng mất, gia đình nhà chồng quay lưng lại với tôi. Ban đầu tôi cũng suy nghĩ nhiều lắm nhưng nghĩ đến tương lai của các con nên dần dần tôi không quan tâm nhiều đến những vấn đề đó nữa, thay vào đó tôi dành thời gian quan tâm, chăm sóc con nhiều hơn, làm việc chăm chỉ hơn để cố gắng nuôi dạy con nên người.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, trái tim tôi đã chai sạn, nghĩ sẽ không bao giờ muốn mở lòng với bất cứ người đàn ông nào. Cho đến một ngày, tôi thấy cô bạn cùng phòng vào chuyên mục “Tìm bạn bốn phương” và có một địa chỉ, cô ấy đã dừng lại và bảo tôi địa chỉ này có vẻ đáng tin cậy, thử nhắn tin làm quen, biết đâu có thể giúp tôi vơi đi những nỗi buồn không biết chia sẻ cùng ai. Tò mò, tôi đã nhắn tin, người ấy điện thoại lại cho tôi, sau đó đêm nào chúng tôi cũng nói chuyện điện thoại hàng tiếng đồng hồ, tâm sự rất cởi mở, vui vẻ và thoải mái về công việc, cuộc sống, quan điểm, lối sống. Tóm lại chúng tôi thấy rất đồng cảm.