Còn về cuộc sống gia đình và chồng thì tôi không muốn đề cập tới. Vợ chồng tôi vẫn sống chung nhưng quá nhiều mâu thuẫn. Tôi làm ở đâu, làm gì, có việc làm hay không chồng cũng chưa bao giờ quan tâm. Anh gần như mắc chứng tự kỷ, hoặc là một dạng bệnh thần kinh nào đó vì chỉ cần một chuyện nhỏ khiến anh bực mình là sẵn sàng gầm lên như một con thú và đập đồ đạc, nhiều lần lao vào đánh tôi. Chúng tôi nói đến chuyện ly dị nhiều lần, đặc biệt là tối qua anh lại đập tan một cái cốc một cách rất hung dữ chỉ vì tôi trách anh không dỗ khi con khóc. Tôi lại càng muốn ly dị.
Hiện giờ tôi thấy tương lai thật mịt mù, tăm tối. Tôi rất muốn quay trở lại thành phố xin việc, nhưng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu với mức lương của sinh viên mới ra trường, như vậy chỉ đủ lo cho tôi chứ đừng nói là lo cho con (vì tôi xác định mình sẽ ly dị). Tôi mới có ý định đi xuất khẩu lao động, người nhà cũng ủng hộ. Tôi có thể đi Nhật, tôi thích đi Nhật vì sang đó 3 năm tôi có thể học tiếng Nhật và trở về thi được chứng chỉ tương đương với một sinh viên đại học tiếng Nhật, tôi tự tin như vậy vì rất có năng khiếu học ngoại ngữ. Như thế tôi có thể xin làm phiên dịch, dù sao cũng có bằng đại học và có 2 năm làm việc trong ngành phần mềm.