VN88 VN88

Tâm sự có nên chịu cảnh ăn bám để con có bố

Ở nổi không khi tôi bảo ra ở riêng thì chồng bảo sẽ ở ngôi nhà cách nhà chồng mấy căn nhà. Mấy ngày Tết, mọi người cố gắng vui vẻ hoà nhã nhưng tôi biết chỉ là giả vờ. Đến một hộp bánh, tôi vì không muốn con ăn bánh không ăn cơm nên giấu sang ngăn kéo khác (đã nói với bố mẹ), vậy mà còn nghe người ta nói: Hộp bánh to thế mà hết rồi à?

Gần đây chồng tôi càng ngày càng coi tôi như kẻ thù, ánh mắt nhìn như tôi là người có tội, coi nhà ngoại như không khí dù ông bà đã nâng đỡ vợ chồng tôi rất nhiều. Các anh tôi tới nhà, chồng ngồi ôm máy tính, không xuống nói chuyện cùng. Tôi hỏi muốn gì thì bảo sẽ trở về thành phố vào tháng sau. Tôi mệt mỏi lắm.

Tôi cần một công việc có thể chạy ra chạy vào để còn để ý con (bé cũng đến thời gian đi mẫu giáo), vì thế hài lòng với công việc hiện tại. Công việc chồng đang làm không có tiềm năng thăng tiến, nhưng tăng lương nhiều hàng năm, đãi ngộ tốt. Thế nhưng chồng tôi cần cái gì? Thích ngồi không chơi, không phải làm gì mà vẫn có tiền tiêu sao? Giả sử vợ chồng đồng thuận, chồng tôi quý trọng, quan tâm tôi, chắc tôi cũng gật gù đưa cháu về ăn bám gia đình chồng đấy. Nhưng chồng tôi đối xử với tôi không ra gì.

Chỉ tội nghiệp con, mỗi lần thấy mẹ khóc lại bám chặt, sợ mẹ bỏ đi mất. Tôi hiểu nếu để anh về thành phố mà tôi không đi cùng, nghĩa là chia tay. Tôi thương con, nhưng cũng cần tiền để nuôi con, không muốn bị nói là ăn bám. Giờ tôi bối rối giữa 2 sự lựa chọn. Một là để chồng đi, con tôi chắc sẽ khóc nhớ bố nhiều lắm, dù không muốn tôi sẽ làm con chịu một tổn thương không nhỏ, có lẽ suốt cuộc đời cháu, điều mà từ bé tôi đã muốn tránh. Hai là lại bỏ công việc, chấp nhận cuộc sống địa ngục trong tâm hồn để con có một người gọi là bố.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.