Con bỗng kêu khóc, có lẽ không có tiếng cháu khóc, tôi đã xanh cỏ rồi. Cay đắng, tôi muốn bỏ thật nhưng bố mẹ khuyên hãy nghĩ đến thằng bé. Tôi đành nhẫn nhịn. Rồi xin phép đưa con về ngoại trong sự khó chịu của nhà chồng. Tôi về nhà, mẹ kiêng cho đến hết tháng thứ tư, vừa hay có công ty gọi đi làm. Trời còn thương tôi. Chồng vẫn ở nhà, chưa có việc. Tôi thương con, kêu anh về quê tôi, cho con được ở cùng bố. Anh về tìm được việc làm ngay. Mọi việc coi như ổn thoả.
Nhưng mẹ chồng suốt ngày gọi điện kêu con về, lúc bảo bố mẹ già yếu bệnh tật, lúc dọa sẽ đi xa với anh chồng tôi. Chồng nhấp nhổm, không tập trung hết vào công việc, về nhà là tiếp tục ngồi máy tính. Tôi ức chế bắt anh cùng làm việc nhà, anh lại bảo bị coi như ôsin, để trông con thì vứt cái điện thoại cho thằng bé chơi, còn anh lại cắm đầu vào máy tính hoặc xem những thứ mà tôi không bao giờ muốn con mình xem.
Tôi bảo muốn về thành phố phải có công ăn việc làm chứ về nhà ngửa tay ăn bám là tôi không về, nhưng có bao giờ chồng tôi bỏ thời gian tìm. Tôi tìm việc bảo làm hồ sơ gửi đi còn lười không làm. Tôi cũng nhiều lần nộp đơn cho vài công ty ở thành phố nhưng đều không có hồi âm. Tết rồi, về thăm nhà chồng, tôi hùng hục làm, còn chồng đến cho con ăn cũng không nổi, ngày nào cũng đi chúc Tết và nhậu nhẹt. 30 Tết cãi nhau, tôi chỉ muốn ôm con bỏ đi. Nhà chồng lại ngọt nhạt kêu hai vợ chồng về ở. Ở thế nào khi về đây lại thất nghiệp, chồng cả ngày sẽ nhậu nhẹt?