VN88 VN88

Tâm sự có nên chịu cảnh ăn bám để con có bố

Trở lại nhà chồng, tôi cảm thấy rất khổ sở khi đến 3-4h mới chợp mắt thì 6h sáng mẹ chồng đã đập cửa gọi dậy. Chị dâu cả lúc có mặt bố mẹ chồng ra sức tranh việc làm, lúc bố mẹ chồng không có nhà thì mặc kệ, coi tôi như không tồn tại. Tôi không ăn được mấy, đến tối khuya đói, bảo chồng mua đồ ăn thì chồng gắt gỏng sao cô rắc rối thế. Rồi anh chạy đi mua bánh mì hoặc bánh bao, tôi chê khô thì bảo chịu thôi, khuya rồi.

Sinh con được một tháng nhà chồng bảo hết cữ, dậy làm việc đi. Nhà 5 tầng, bảo tôi lau quét nhà, cơm nước. Bé con tôi có lẽ vì mẹ suy nghĩ quá nhiều khi mang thai sinh ra rất nhạy cảm, chỉ cần ai đó nói hơi to là giật mình thức giấc. Tôi nhờ bố chồng đưa võng cho bé ngủ để đi nấu cơm thì bị nói là: Có mỗi ăn và trông con cũng làm không nổi, mày cứ coi như tao không tồn tại xem nào, vô dụng. Câu nói ấy làm tôi đau đớn.

Phải nói thêm nhà chồng tôi giàu, anh giúp gia đình kinh doanh nhưng lâu lâu chỉ được cho ít tiền. Còn lại vẫn là mẹ và anh tôi gửi cho thêm vài triệu để đi khám thai và ăn uống thêm. Con tôi ra đời, muốn mua cho cháu bộ quần áo mới cũng không có tiền. Tôi không thể chịu đựng hơn, trách chồng không cố gắng, tôi bảo anh không cố gắng thì em xin phép bố mẹ về quê. Chồng bảo: “Cô đi đi, nhớ để thằng bé lại là được”. Lúc ấy tôi đã muốn tự tử vì bế tắc.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.