Sau khi cưới, nửa năm hai vợ chồng đều không tìm được việc. Đúng lúc ấy nhà chồng lại giục chuyện có con, nói xa xôi hay là tôi “điếc”. Thực ra không có công ăn việc làm, sinh con ra rồi làm sao nuôi? Nhưng dưới áp lực của gia đình chồng, tôi đành “thả”, sinh linh bé bỏng đã đến bên tôi trong sự lo lắng và vui mừng. Còn chồng tôi, có lẽ vì thất vọng, chỉ suốt ngày ngồi ôm máy tính, làm những thứ mà vẫn luôn là nỗi đau của tôi cho đến giờ.
Mang thai đến tháng thứ 6 tôi vẫn bị nghén, may mà tôi đã về nhà mẹ đẻ, nếu không… Lúc ấy tôi đã hối hận vì sự lựa chọn của mình, không công việc, chồng nói rõ bản thân rất lười, chỉ thích ngồi một chỗ. Đã có lúc tôi muốn bỏ đứa con nhưng lại không nỡ. Đến khi thai được 7 tháng, gia đình chồng yêu cầu tôi về lại vì ở đây chăm sóc y tế tốt hơn. Vốn được giáo dục theo truyền thống Việt Nam, không dám cãi lại lời người trên, lại thêm tiền tích góp của tôi đã tiêu hết, cứ ở nhà mẹ để các anh nuôi thật xấu hổ, tôi đành trở về.
Thật ra tôi không phải là kẻ lười biếng, nhưng bé yêu trong bụng làm tôi quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ. Khi ở với mẹ, tôi chỉ đi lên xuống quét nhà đã thấy bụng đau kinh khủng, bác sĩ bảo doạ sảy phải hết sức cẩn thận. Suốt 9 tháng mang thai, tôi toàn buồn ngủ ban ngày, đêm mắt mở trừng trừng. Có lẽ một phần vì sự thất vọng và cảm giác buồn khổ vì ngửa tay xin tiền mẹ, xin tiền các anh.