Năm tôi ra trường, anh đi tu nghiệp. Tôi cũng nhận được thông báo học thạc sĩ tại nước ngoài, với yêu cầu sau khi học ở lại bên đấy tối thiểu 2 năm. Tôi bàn bạc với anh, anh bảo sẽ không thể chờ lâu vậy đâu. Gia đình tôi cũng không ủng hộ chuyện học tiếp vì lúc ấy gia đình gặp khó khăn, bố mẹ hy vọng tôi sớm kiếm tiền. Vào giai đoạn đấy, trong nhà xảy ra chuyện, mẹ hay tìm tôi than thở, nếu mẹ biết sự than thở của mẹ đã tác động xấu đến tôi, chắc mẹ rất đau lòng.
Tâm sự có nên chịu cảnh ăn bám để con có bố
Tôi vừa đi học văn bằng 2, vừa dạy thêm, vừa tìm kiếm việc làm. Ban ngày đi học đi dạy, ban đêm suy nghĩ về gia đình. Tôi băn khoăn nên ở lại thành phố này lập nghiệp, hay trở về bên mẹ báo hiếu cho mẹ đỡ khổ, sức khoẻ suy giảm lúc nào không biết. Tôi tham gia thi tuyển vào ngân hàng và hãng hàng không, vượt qua các vòng thi tuyển với sự hài lòng của người phỏng vấn và chấm thi. Ngày người ta thông báo tới gặp người phụ trách trực tiếp là ngày tôi ngã bệnh nằm liệt giường. Không có người thân ở bên, bạn cùng phòng thì hờ hững, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Tôi may mắn vì có người quen của mẹ đến chăm sóc. Trải qua lần ốm này, tôi như người tỉnh ngộ, không cầu cao xa nữa, không đâu bằng gia đình. Trên thế gian này, chỉ có người thân là thật lòng với mình nhất. Tôi trở về quê, nhanh chóng tìm được công việc không nhiều tiền nhưng ổn định. Sau 2 năm tu nghiệp người yêu tôi trở về, suốt nửa năm tìm việc nhưng không có kết quả. Sau đó, hai bên gia đình đều giục vì tuổi tôi không còn nhỏ. Nhà anh thuyết phục tôi cưới xong thì về thành phố xin việc.