Tôi quyết định chia tay, anh luôn tìm mọi cách níu kéo, anh nói hãy hiểu và tha thứ cho anh, vì công việc, vì công ty nên mới chưa chấm dứt được với chị. Chị làm kế toán cho anh, còn em trai chị làm kỹ thuật, vậy nên anh rất khó để chia tay. Hãy đợi anh làm thêm một thời gian nữa rồi sẽ hủy công ty. Chị chỉ đến với anh vì tiền, luôn tìm cách moi tiền, lúc anh không có tiền để xoay xở chị không bao giờ giúp.
Tôi nhà nghèo, mới ra trường, lương có bao nhiêu đâu mà khi anh cần, tôi có bao nhiêu đều đưa anh mượn. Anh dẫn đi ăn tôi cũng kéo đến những quán vỉa hè, anh đòi mua quà tôi không cho vì sợ tốn kém. Tôi sống vậy sao anh nhẫn tâm lừa dối tôi? Chia tay anh trách tôi sao bỏ anh giữa đường, nếu không cưới tôi anh cũng sẽ không bao giờ cưới chị ấy.
Tôi vừa sốc vừa đau khổ quá, không biết sẽ ra sao khi không còn anh ở bên nữa. Tôi quyết định trong vòng 2 tháng anh phải sắp xếp ổn thỏa, hoặc là không qua lại với chị ấy nữa, hoặc là chấm dứt với tôi. Anh chọn tôi nhưng lấy lý do về quê sống và làm việc, trong trường hợp chị đồng ý thì về quê không sẽ chia tay. Anh cho hủy công ty và mở một cửa hàng khác cho em trai mình đứng tên. Anh cũng thay số điện thoại và đi nơi khác.
Tôi cảm thấy thật xấu hổ khi chen vào hạnh phúc của người khác mặc dù không hề hay biết. Chẳng biết quyết định của tôi đúng hay sai nhưng lương tâm luôn dằn vặt và bất an, không ngờ tôi lại là người thứ ba đáng ghét ấy.