Tôi cũng không ngại nửa đêm lóc cóc nấu tô mì để anh ăn cho có chút đồ vào dạ dày vì biết: Các anh đi uống thì có mấy khi ăn. Tôi từng phải nửa đêm một mình ra giữa phố đón anh vì anh say rượu, ngã ra đường. Tôi từng phải nhẫn nhịn những cơn thịnh nộ mỗi khi anh say rượu mà đang ức chế chuyện gì.
Thời gian trôi đi, anh kiếm tiền nhiều hơn nhưng thời gian dành cho tôi và con ít đi nhiều. Dù công trường anh làm cách nhà chưa đầy 2 cây số nhưng có thời điểm cả tuần con trai tôi không được nhìn mặt bố. Anh đi làm từ sáng sớm khi con chưa ngủ dậy, tối anh về là lúc con đã ngủ say. Mang thai đứa con thứ hai, tôi phát hiện anh cặp kè với một cô bé làm cùng công trường. Đối diện với tôi, anh thú nhận: “Bóc bánh trả tiền thôi, chứ không có chuyện yêu đương ở đây”.
9 tháng 10 ngày thai nghén, tôi không nhận được bất kỳ sự quan tâm nào của anh. Tôi ốm đau cũng phải tự mình lái xe đi khám chữa, thậm chí chỉ vài chuyện đôi co vì cô bé kia mà anh thẳng tay tát vào mặt tôi vài cái khi tôi mới chửa được 3 tháng. Tôi chưa bao giờ hỗn láo với chồng, kể cả những lúc anh chửi mắng tôi thậm tệ, nếu có giận lắm tôi cũng chỉ xưng “Anh và tôi” thôi. Tình yêu trong tôi chết dần. Mẹ chồng và các em chồng động viên giúp tôi vượt qua những ngày tháng bụng mang dạ chửa.