Nếu như khi yêu nhau anh luôn tỏ ra rất ham muốn gần gũi thì bây giờ anh chẳng buồn đụng đến tôi. Nếu có đòi hỏi anh cũng đáp ứng nhưng chẳng lẽ là phụ nữ tôi cứ phải chủ động trong chuyện ấy? Vả lại điều quan trọng với tôi không phải nhu cầu sinh lý mà là nhu cầu tình cảm, muốn được chồng ôm ấp yêu thương. Nếu anh không muốn thì còn ý nghĩa gì nữa.
Hàng đêm, tôi chờ đợi một cái ôm của chồng, thèm được thủ thỉ bên tai anh, còn anh cứ đặt lưng xuống là ngáy ngon lành, hoặc những khi không ngủ được lại nằm trằn trọc, lên mạng chơi cờ hoặc đi lòng vòng trong nhà, tuyệt nhiên không muốn đụng vào tôi. Nhiều đêm nằm suy nghĩ, tôi thấy buồn tủi, khóc, anh cũng chẳng quan tâm đến, miễn sao không phiền đến anh, tôi có khóc cả đêm anh cũng mặc kệ.
Tôi không biết mình đã làm gì để đến nông nỗi này, chỉ có thể hiểu là vì chồng không còn yêu tôi, hay có thể là chưa từng yêu. Tôi biết tính anh, vốn là người tình cảm, với ba mẹ anh chị em anh rất yêu thương, còn ai anh không thích thì cũng rất rõ ràng. Tôi không có thói quen kể chuyện của mình, cũng không muốn nói ra những điều không hay về chồng, nhưng thực sự giờ đây cảm thấy rất bế tắc và mệt mỏi với cuộc hôn nhân này. Tôi không bỏ chồng và anh cũng không có lý do để bỏ tôi, nhưng tôi không biết sẽ tiếp tục sống như thế nào trong tình cảnh này. Hãy chia sẻ cùng tôi với, chân thành cảm ơn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)