“Thiên cơ bất khả lộ” nhưng vấn đề ở đây không phải là thiên cơ mới oái oăm chứ. Nếu sự việc lộ ra chắc tôi xấu hổ chết mất. Chồng tôi mà biết được suy nghĩ của mình không biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi luôn sống hai mặt, ở cơ quan bề ngoài nói cười vui vẻ nhưng trong lòng tan nát. Tôi luôn dõi theo xem hiện giờ sếp đang ở đâu, làm gì, về nhà khi chồng chưa về tôi vật vờ như người mất hồn.
Nhiều hôm không buồn nấu cơm, tôi thông báo hôm nay cả nhà đi ăn tiệm thì con tôi reo hò cổ vũ làm ba chúng cũng vui theo. Tần xuất ăn ngoài ngày một nhiều hơn. Tuy nhiên việc nhà cửa, con cái tôi vẫn chu toàn. Chúng tôi vẫn chuyện trò vui vẻ. Nói chung khi có chồng ở bên chuyện trò thì dường như không có gì thay đổi, kể cả việc quan hệ vợ chồng. Chồng tôi có nhu cầu thì tôi vui vẻ đáp ứng và vẫn cảm thấy thích thú, hài lòng.
Để tìm lối thoát, nhiều lúc tôi muốn sếp nói nặng lời hay đại loại là làm gì đó để tôi đừng tơ tưởng nữa. Khi xem phim trên truyền hình tôi thường nói với chồng rằng người ta đã không thèm để ý đến mình thì hơi sức đâu níu kéo cho mệt, vì tôi biết rằng những gì không thuộc về mình càng cố nắm giữ càng dễ tuột mất, đặc biệt trong vấn đề tình cảm. Nhưng thật lạ là sếp luôn án ngữ trước mắt tôi mọi lúc, mọi nơi. Với tôi, sự có mặt của sếp, được ngồi nghe sếp nói chuyện là tôi vui lắm rồi.