Tôi trao đi tuổi xuân của mình mà chẳng hề toan tính. Tôi đang chờ đợi ngày tốt nghiệp, có công việc ổn định, chúng tôi sẽ sinh em bé. Tôi không có ý định ép anh rời bỏ gia đình, chỉ mong chúng tôi cũng sẽ là một gia đình nhỏ. Tôi tình nguyện cả đời này sống không danh phận, chỉ cần được bên nhau như vậy.
Đến giờ tôi vẫn nghĩ chúng tôi đến với nhau là do định mệnh. “Chuyến xe định mệnh” đó đã gắn kết tôi và anh để giờ cả 3 chúng tôi đều phải sống trong sự lừa dối, đau khổ. Có phải tôi ích kỷ quá không? Tôi biết mình sai, nhiều lần muốn rời xa anh, trả cho anh cuộc sống bình yên bên gia đình, nhưng tôi không làm được. Tôi phải làm gì đây? Rời xa anh hay cứ mãi sống trong dằn vặt?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)