Một ngày, vợ anh biết chuyện. Anh xin lỗi và hứa hẹn sẽ cắt đứt với tôi, chị cũng tha thứ cho anh, chúng tôi vẫn bên nhau như vậy. Một ngày trái tim tôi lần nữa vỡ vụn khi biết tin vợ anh đang mang thai. Tôi tưởng như mình đã chết đi, ngày nào tôi cũng khóc vì thương bản thân mình, vì trách anh sao tàn nhẫn với tôi như vậy.
Không lâu sau, chị nói đã biết về mối quan hệ của tôi và anh, chị muốn gặp tôi. Chị chẳng hề mắng chửi hay đánh đập tôi giống những người vợ khác, chị nhẹ nhàng, tế nhị và có chút yếu mềm. Tôi thương và có phần nể chị, nhận hết lỗi lầm về mình, chỉ mong chị tin và tha thứ cho anh. Tôi hứa sẽ rời xa anh, không bao giờ liên lạc với anh nữa. Thời gian sau đó anh luôn sống trong sự nghi ngờ của chị, mặt khác vẫn quan tâm, động viên tôi.
Tôi biết anh đã nói với chị rằng tôi là một đứa đáng khinh bỉ lắm, nhưng tôi chẳng thể trách anh; bởi tôi biết anh không muốn mất gia đình, tôi cũng không hề muốn điều đó. Tất cả những gì đã hứa với chị, tôi đều không làm được bởi càng ngày tôi càng thấy mình yêu anh nhiều hơn.
Tôi và anh cứ đi bên nhau như 2 cái bóng, giờ sắp được 3 năm. Quãng thời gian đó không dài nhưng cũng không phải ngắn, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió, tôi nhận ra anh cũng yêu tôi nhiều không kém những gì tôi trao đến anh, thế nên tôi cứ nuôi hy vọng.