Tôi nhớ về những câu chuyện của bố, cậu mợ, chú dì về gia đình ngày trước, những ngày còn cơ cực vất vả. Dù không thực sự chứng kiến nhưng hoàn cảnh gia đình khi tôi còn nhỏ, cộng thêm những câu chuyện xa xưa tôi vẫn nghe khi bố và cậu mợ ngồi nhớ lại, đến khi lớn hơn đã hiểu. Nhảy khỏi những suy nghĩ chợt thoáng qua đó, tôi ngước lên và bắt đầu cố gắng nhìn, tìm kiếm xem người đàn ông khi nãy giữa con phố tấp nập. Tôi không còn nhìn thấy anh nữa, anh đi nhanh quá.
Tôi đã định sẽ thôi bỏ qua một bên nhưng những suy nghĩ, hình ảnh ngày còn cơ cực của gia đình cứ thôi thúc. Tôi quyết định lấy ví trong túi ra xem mình còn lại gì. 210 nghìn đồng, mệnh giá lớn nhất là 200 nghìn. Tôi lấy 10 ngàn kia bỏ sẵn vào hộc nhỏ xe máy, phía dưới tay lái để tiện lấy đưa cho anh, tôi nghĩ nó không nhiều nhưng nếu là tiền xe buýt thì sẽ giúp được anh. Tôi vội chạy theo, cố gắng tìm cả hai bên đường vì không biết anh ta sẽ về bên nào. Đi một đoạn chắc cũng chừng 200 – 300m, tôi nghĩ chắc anh không đi nhanh đến vậy, nghĩ mình đã bỏ qua anh ở đâu đó nên quyết định vòng lại.
Đến gần giữa đoạn đường tôi mới nhìn thấy anh. Cố gắng tìm cách quay đầu nhanh nhất giữa một con đường nổi tiếng trong quận quả thật không dễ dàng, nhất là khi nó còn trở nên đông đúc hơn nhiều vì có một shop mới khai trương. May mà tôi đã bắt kịp và xém chút nữa lại bỏ qua anh thêm một lần. Tôi cố gắng vội vã tấp vào lề vẫn bị xa hơn anh một đoạn, vội với tay lấy 10 nghìn đồng rồi quay qua cũng kịp lúc anh đi tới.