VN88 VN88

Tâm sự chợt hy vọng mình bị lừa

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  chợt hy vọng mình bị lừa  hay nhất tại 18Truyen.com về tâm sự cuộc sống.

Tam su chot hy vong minh bi lua

Sau một hồi suy nghĩ về việc xin tiền đi xe buýt của người đàn ông nọ, tôi lấy xe chạy theo tìm anh để cho tiền. Gặp được anh, tôi đưa tiền nhưng anh bảo: “Cám ơn em nhiều nhé, cũng tới trạm xe buýt đây rồi”.

Sau cơn mưa nhẹ vào cuối buổi chiều tàn, tôi xách xe xuống phố chuẩn bị đón người bạn. Chẳng có gì đặc biệt lắm nếu chuyện này không xảy ra và trời không tiếp tục lất phất những hạt mưa sau đó. Trong một khoảnh khắc loay hoay nhìn điện thoại và đứng đợi, có người đàn ông nọ tiến đến chỗ tôi, tuổi đoán chắc cũng phải 30 hoặc có khi hơn, bên hông đeo cái túi nhỏ, nhìn trông giống những người bán vé số.

Anh ta hỏi: Anh có chút tiền lẻ cho em xin, lấy tiền đi xe buýt về. Giọng anh nói khá nhỏ, dáng vẻ lúng túng, có phần dè dặt và một nụ cười như cố che giấu sự ngượng ngùng. Chưa nghe rõ câu hỏi, mặt tôi thộn ra. Vẫn cái vẻ ngượng ngùng như vậy, anh ta nói lại: Anh cho em mấy nghìn đi xe buýt, em qua nhà bạn mà hết tiền giờ không đi xe buýt về được. Tôi đã hiểu ra nhưng biết chắc chắn mình không còn tiền lẻ vì đã dùng ba ngàn còn lại để gửi xe lúc chiều ở trường.

Tâm sự chợt hy vọng mình bị lừa

Thêm phần nữa là trước giờ tôi rất khó khăn trong việc giúp đỡ những người hỏi xin tiền như vậy, tôi từng nghĩ sao họ không bán vé số, hay ít nhất là mua ve chai khi tay chân vẫn lành lặn, có thể đi lại, có khả năng lao động, việc làm đó đáng được trân trọng hơn và tôi cũng không muốn lòng thương người của mình bị lợi dụng. “Em không còn tiền lẻ anh ơi”, tôi nhẹ nhàng từ chối. Anh ta chỉ cười rồi vội vã bước đi, bước rất nhanh. Tôi vô tình dõi theo vài giây sau, trước khi quay ra cúi nhìn đồng hồ điện thoại. Bất chợt tôi cảm thấy hạt mưa rơi nhẹ xuống cánh tay, cảm thấy áy náy.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.