Tôi hơn chồng về giao tiếp, thu nhập, không vì thế mà chê anh điều gì, tôi luôn bước và làm chậm lại để đi song song cùng anh. Có lúc tôi muốn anh thay đổi cách nói chuyện với gia đình, nghiêm túc hơn, không giỡn trong khi nói chuyện đàng hoàng nhưng anh làm chưa được. Tôi cũng không vội vã mà để anh từ từ thay đổi.
Cho đến một ngày anh nói với ba mẹ trong buổi ăn sáng của gia đình rằng thứ bảy đám 100 ngày của ba tôi, tối nay hai đứa xuống nhà ngủ lại, chủ nhật mới về (nhà tôi cúng 4 lần trong một lễ nên kéo dài 2 ngày). 20h chủ nhật vợ chồng tôi về, sáng hôm sau đang ngủ, vợ chồng nghe tiếng gõ cửa, tỉnh giấc là 3h sáng. Vừa mở cửa ra mẹ chồng bước vào dạy cho tôi một bài về việc đi đứng, đi đâu nói đó, về trễ phải biết xin lỗi, đi làm về là chỉ thay đồ rồi ăn cơm, chứ đi làm về tắm mới xuống ăn cơm ba mẹ chờ là không được.
Bà bảo ngày trước chưa có vợ, chồng tôi không như vậy, từ ngày có vợ anh thay đổi hư đi. Đồ đạc để ba chồng giặt mà thấy được sao, 2 đứa không sống chung được thì ra riêng đi, chứ sống kiểu này sao sống được. Nếu đứng ở vị trí của ba mẹ có lẽ tôi cũng thấy khó chịu như vậy, nhưng xét ở khía cạnh của tôi, tôi thấy mình đã làm hết những gì có thể trong thời gian rảnh rỗi khi sống chung với gia đình chồng. Mẹ chồng nói tôi đều dạ và im lặng nghe, thỉnh thoảng có dòng nước mắt chảy ra từ khóe mi, chồng tôi ngồi không nói lời nào.