Dù đã cố gắng tìm hiểu bằng nhiều cách nhưng tôi không thế nào biết được nguyên nhân chồng bị bệnh gì, anh có ngoại tình không hay là người đồng tính? Tất cả những câu hỏi đó luôn ở trong đầu nhưng tôi không thấy biểu hiện gì lạ ở chồng ngoại trừ việc anh lạnh nhạt, thờ ơ và không muốn gần gũi. Chồng vẫn không muốn nói bất kỳ điều gì với tôi, có chăng chỉ là những vấn đề của con mà thôi. Tôi không biết mình đã phạm tội tày đình gì để chồng phải đối xử như thế. Lúc yêu nhau, anh là người vui vẻ, hoạt bát và hài hước. Khi cưới nhau về, tôi biết anh sống nội tâm nhưng đối với mọi người anh vẫn vui vẻ như vậy, sao chỉ riêng với tôi anh lại hoàn toàn khác.
Những lời đối thoại giữa chúng tôi cực kỳ nặng nề. Khi tôi muốn bắt chuyện anh trả lời cho có rồi thôi. Giờ ngay cả việc đối thoại hàng ngày với chúng tôi đã khó huống hồ gì chuyện gần gũi vợ chồng. Nó như một thứ thật sự xa xỉ đối với tôi trong khoảng thời gian này.
Tôi đã tự nhủ là cố gắng sống với nhau vì con nhưng tim vẫn rất đau và khóc rất nhiều. Tôi nghĩ có lẽ kiếp trước mình nợ anh nhiều và làm anh đau khổ nên giờ mới bị anh đối xử như thế. Nghĩ vậy để tự an ủi mình, để có lý do mà sống tiếp thôi nhưng vết thương lòng vẫn đau âm ỉ và nước mắt cứ trào ra khi nhìn thấy tấm hình cưới của 2 vợ chồng mỗi tối bước vào phòng ngủ. Cả những khi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của 2 đứa lúc yêu nhau, những lời hứa hẹn của anh sẽ yêu và chăm sóc tôi trọn đời, lúc đọc những câu chuyện về tình yêu, nghĩa vợ chồng… hay nhìn những cặp đôi hạnh phúc mà thấy chạnh lòng.