Biết anh có ý định rời xa mình, tôi đau đớn biết chừng nào. Vào thời điểm phản bội đó, tôi 27 tuổi, còn anh 25 tuổi. Tôi gọi điện cho anh yêu cầu một cuộc gặp gỡ thẳng thắn, nhưng anh không gặp, lấy mọi lý do lảng tránh gần một tháng trời. Tôi nản lòng, đau đớn, suy sụp thật sự, nghĩ đến những gì đã có với anh, tôi lại ứa nước mắt, không tin anh là kẻ phụ tình như thế.
Một ngày, tôi không thể chịu đựng được nữa, nổi đóa và yêu cầu anh phải nói chuyện. Anh đến gặp tôi, phản ứng của tôi vô cùng mạnh, tôi đã mắng nhiếc, bao nhiêu ức chế, giận dữ trút hết lên anh. Anh ngồi im nghe tôi nói, thái độ vô cùng nhạt nhẽo, nó càng khiến tôi điên loạn. Xong cuối cùng, tôi quyết định “Chúng ta chia tay nhau”. Mục đích của tôi cần trực tiếp gặp anh để nói lời đó. Nói xong, tôi lên xe máy và đi về nhà.
Lúc này anh mới phóng xe theo tôi, chặn đường xe tôi, van xin tôi tha thứ. Tôi nói “Nếu muốn xin tha thứ thì anh nói gia đình xuống nhà em hỏi cưới. Còn nếu không làm được, chúng ta chia tay”. Tôi về nhà lòng đã thanh thản nhẹ nhõm, xác định mọi tình huống.
Anh xuống nhà tôi, thưa chuyện với gia đình, mang theo một tờ đơn xin tìm hiểu cho tôi ký (lấy người làm trong ngành công an chúng tôi phải hoàn thành một số thủ tục bắt buộc). Những tưởng đó là niềm vui, rồi trước ngày cưới, tôi mới phát hiện ngày anh còn học ở trường có nợ nần một chút tiền nong với bạn bè, tưởng anh đã giải quyết xong. Nào ngờ, lên chỗ làm việc anh lại dính vào nợ nần, nghe phong phanh anh chơi cờ bạc. Xong tôi vẫn có niềm tin mình có thể giúp anh sửa đổi. Tôi vẫn lấy anh dù giữa chúng tôi có chút mâu thuẫn về điều đó.